Tuesday, October 22, 2013

Linh tinh ngày mưa

1. Đường me

 Có một lần đọc tren FB một cô bạn, cô ấy hỏi đường Sài Gòn nào trồng nhiều cây me. Tôi nhớ ra có lần đứng ở cổng nhạc viện trên đường Nguyễn Du hẹn một người bạn lấy sách đã nhìn thấy hai bên đường trồng rất nhiều me, lá rụng li ti đầy gốc, ánh nắng lập lòe qua tán cây rất đẹp. Hôm sau đi ngoài đường mới để ý, hóa ra gần như con đường nào quanh Q1 và Q3 đều có trồng me cả. Buổi tối, mỗi lần đi từ Nguyễn Thị Minh Khai rẽ vào Trương Định tôi đều đi chậm lại, có một đoạn ngắn có hai hàng me xung quanh đẹp chết người. Và dù dòng người có tấp nập thế nào, phố xá ồn ã ra sao thì cũng phải ngước nhìn những tán là trên cao cái đã.

2. Cột điện

 Cột điện + loa phóng thanh là biểu tượng của thời bao cấp. Lạ là vẫn còn. Hồi ở Hà Nội tôi từng chuyển nhà vì cái loa phường treo trên cột điện gần nhà quá ồn ào. Thế kỷ bao nhiêu rồi? Sao vẫn tồn tại những thứ làm mất đi sự riêng tư của người khác như vậy. Ở SG cột điện không có loa, nhưng cũng như bao nơi khác, cột điện cõng trên nó hàng tá loại dây từ dây điện, cáp viễn thông, đến cáp truyền hình. Những sợi dây màu đen đó bó vào với nhau chỗ thẳng thớm, chỗ trùng xuống, chỗ thì cuộn tròn như bánh xe. Không biết còn cái xó xỉnh nào trên thế giới có cái cảnh này không. Tôi nhìn những cột điện đó và cố khắc ghi chúng. Nó có gì đó rất đô thị, rất đặc trưng vào thời điểm này. Tương lai khoảng vài chục năm nữa có khi tôi chỉ có thể nhìn lại chúng qua tranh ảnh thôi.

3. Chữ ký trong sách

 Có mấy lần hội chợ sách mở ra, có vài cuốn được tiếp thị rằng đến mua sớm sẽ có kèm chữ ký của tác giả, dịch giả. Tôi thấy vậy cũng thú vị, tôi từng cầm quyển sách có chữ ký đấy ở trên tay và bỏ lại, rồi quyết định mua quyển không có chữ ký. Tôi nghĩ chuyện ký này nó nên là cái gì đó riêng tư, tặng cho một ai đó mà tác giả quý mến chứ không thành thứ vô hồn không tình cảm thế này.
 Có đôi lần ở hàng sách cũ, cầm lên thấy chữ ký dịch giả đề tặng ai đó với lời lẽ rất hay. Tôi cứ nghĩ mãi sao người ta không giữ mà lại bay ra hàng sách cũ thế này.
Tôi chắc rằng cuốn sách cũng như cuộc đời, có số phận riêng của nó.
Tự nhiên nhớ tới bức tranh vẽ một "cây thông con" nói với "cây thông cha" rằng "I want to become a book" :)