Friday, April 16, 2010

Rời xa thành phố

Hôm rồi anh rời xa thành phố, một chuyến đi không có trong kế hoạch, nhưng anh nghĩ mình nên đi khi có cơ hội và cứ vậy lên đường. Đi qua thành phố oi ả của cái nắng đầu hè, những khối bê tông nhìn từ xa như đang phát sáng, ở một ngã tư chỗ cột đèn giao thông người ta bán sò đá, 10 ngàn 3 ký sò đá, anh nghe mùi tanh mằn mặn của biển cả. Ở đâu đó có người đội cái nắng hè mang chút biển cả vào thành phố, còn anh thì ngày càng để thành phố lại phía sau. Bầu trời loang lỗ những vệt mây trắng.

Anh đi cùng bạn về Miền Tây, về xứ sở của Dừa và hoa trái, em biết là nơi nào không ? Trong kháng chiến nơi đây là mảnh đất kiên cường nhưng cũng đầy nỗi đau. Vết tích của chiến tranh vẫn còn đó, hiển hiện trên vóc dáng những con người ở đây.
Khi đi qua một chiếc cầu gỗ nho nhỏ bắc qua con sông cũng rất nhỏ anh biết mình đã thực sự thoát khỏi thành phố, dấu vết còn lại của đô thị chỉ còn lại những vệt mờ trên con đường trải nhựa nằm sát bên dòng kênh xanh, nơi những ngọn dừa nước đang hát rì rào theo gió.

Quê bạn là con đường quanh co như mê cung, anh không thể nhớ nổi là đã từng rẽ qua lối nào, hai bên đường là những vườn chôm chôm đã bắt đầu ra hoa, có nơi thì trái đã chín đỏ cành. Người tao đào những con lạch nhỏ xung quanh từng cây , để tưới nước cho cây mà không phải chuyên chở từ xa về. Anh thấy lấp ló những cây dừa ở xa nhưng rất ít. Bạn anh bảo xã này trồng hoa trái là chủ yếu, phía dưới nữa mới là trồng dừa. Anh ngó theo hướng tay bạn chỉ chỉ thấy con đường mòn đã dài lại thêm dài.
Đi qua vườn Sầu Riêng thấy những trái non nằm đầy gốc, người ta chặt bớt những quả non đi, chỉ để lại mỗi cây khoảng 20 trái để đảm bảo rằng những trái này sẽ lớn được. Không nên ôm đồm nhiều quá em nhỉ.Thi thoảng trên đường anh gặp đàn gà đang đi loanh quanh, đàn vịt chạy...như vịt khi xe anh ngang qua. Ngoài xa có tiếng ghe chạy trên sông, rõ là anh đang ở một vùng quê thanh bình nào đó rồi.

Về tới nơi cũng đã giữa trưa, một ngôi nhà rộng rãi nhưng không đủ làm dịu cái nắng hè oi ả. Bị cắt điện, hai xã cạnh nhau sẽ luân phiên cắt theo ngày, bên này có thì bên kia mất và ngược lại. Nghe nói để cho nhà máy trong vùng đủ điện để làm việc, người dân chịu khổ một chút. Trên thành phố người ta dùng điện ngày đêm.
Bạn anh hái dừa bằng một lưỡi dao buộc quanh một cái gậy dài, dừa rớt xuống đất bịch bịch, chặt ra uống được luôn. Hơi nhạt và chua em ạ, cả những trái mận (bồng bồng) cũng hơi chát. Cuộc sống ở đây yên bình quá, mỗi nhà có tới cả ngàn mét vuông đất, giá trị từng ấy đất chỉ có vài chục triệu, người thành phố về đây mua đất làm trang trại khá nhiều, vì rộng như thế nên đi thật lâu mới thấy bóng người.

Anh qua nhà gia đình bạn anh, chị vợ dáng vẻ hiền lành, đứa con gái láu lỉnh chào chú rồi chạy đi đâu mất. Bạn anh hỏi anh "Con gái anh nghịch không ?", anh cũng trấn an răng "Tuổi này đứa nào chả nghịch". Nhà gia đình bạn anh nằm ngay bên cạnh con sông nhỏ, một nhánh nhỏ của sông Cửu Long đổ ra biển, ngồi võng đưa trên sân có thể nhìn thấy những chiếc ghe chạy qua chạy lại, xa xa có vẳng lại tiếng hát phát ra từ một cái loa rè rè "Quê em hai mùa mưa nắng, hai thôn nghèo nối liền bờ đê...". Anh mà là họa sỹ anh sẽ vẽ một bức tranh về nơi này, nhưng anh không có khiếu nên anh không muốn làm mất đi vẽ đẹp vốn có của nó. Khi nào bực bạn anh, anh sẽ vẽ cho bạn anh xem sau.

Bữa cơm thân mật của một đại gia đình với cá khô chiên và cá diêu nấu canh chua. Anh ăn tới lúc no không thể ăn được nữa mà vẫn còn muốn ăn thêm. Lúc ăn cơm sau màn hỏi thăm về gia đình và công việc anh nghe vợ bạn anh thì thầm vào tai chồng là muốn làm mai cho anh với..ai đó. Anh bạn anh cười rõ tươi, còn anh thì giả vờ cắm cúi ăn hì hì. Chắc anh nên về đây thường xuyên hơn :). Mọi chuyện ở nơi này xem chừng rất đơn giản em ạ.

Anh nghe rắng người miền Tây uống rượu nhậu nhẹt rất ghê, nhưng anh cố tìm mà chẳng thấy ai ngồi nhậu cả, buổi đêm yên tĩnh quá, bạn anh đi cùng anh vòng vèo mãi mới ra được đến một trấn nhỏ, nơi có một quán cafe cũng nhỏ nhưng khá cầu kỳ, đèn trong quán cứ gọi là mù mịt, anh cười tinh quái "thích thế chứ lại". Công nhận là ở đây yên tĩnh quá, cuộc sống có cái gì đó buồn chán chẳng trách người ta tìm tới rượu. Anh bạn anh đố anh là có biết tại sao nhà ở đây con cái trong mỗi gia đình đều có chiều cao gần tương đương nhau không. Anh cười lắc đầu, bạn anh bảo là vì buồn quá, 9h đã tắt hết đèn đóm đi ngủ nên mỗi năm đẻ một đứa :D. Chắc chỉ ở quê mới thích đẻ nhiều, lớn lên nó lên thành phố là mất hút. Người thành phố đẻ ít để chăm con cái và bản thân được tốt hơn, họ không có nhiều thời gian như ở quê.

Đêm nơi đây mới thật đặc biệt, nhìn ra ngoài chỉ là một khoảng trời đen với cây cối âm u, tiếng côn trùng kêu rả rích, trời thì đầy sao như chắc chắn rằng ngày mai sẽ thật là nắng, gió nhẹ thổi vi vu, tiếng ghe vẫn chạy ngoài sông nơi có những ngọn dừa nước vẫn đang hát bài hát của con sông, của đêm tối buồn bã.
Thế đấy em ạ, nơi này khiến người ta dễ mũi lòng, dễ cảm thấy thanh thản và mất dần ham muốn. Vì thế anh vẫn phải quay lại thành phố, tuy có xô bồ một chút nhưng khi đã cảm thấy đủ yên tĩnh thì cũng như một chiếc xe nạp đầy nhiên liệu, phải chạy mới là sống.

No comments:

Post a Comment