Sunday, November 29, 2009

Tháng mười một


Chỉ còn một ngày là kết thúc tháng 11. Tháng mà trong lòng lúc nào cũng đầy ắp tâm sự, vui có, buồn có, bâng khuâng cũng có. Không thể gặp bạn để nói chuyện thành ra mới đi viết blog nhiều thế này.
Bây giờ cảm thấy rất bình thường, mọi chuyện đều rất ổn, giống như một buổi sáng chủ nhật trời có sương nhẹ, tỉnh giấc sau một đêm ngon giấc và một ngày nghỉ nhẹ nhàng với thảm cỏ xanh và mặt hồ tĩnh lặng.

Sau tất cả mọi chuyện mình nghiệm ra rằng, trong cuộc sống đa phần mình sẽ có những ngày rất bình thường, còn những ngày thật vui hoặc thật buồn sẽ ít thôi, giống như một kiểu toán xác xuất . Hệ thức bất định của Heisenberg có nói là "Nếu định vị vị trí của hạt càng chính xác thì việc đo vận tốc của hạt càng không chính xác và ngược lại". Cuộc sống hình như cũng như vậy, chẳng ai biết rõ được mọi việc sẽ diễn ra theo chiều hướng nào, biến đổi ra sao mà chỉ có thể có một xác xuất cho nhiều kết luận mà thôi.
Vậy nên đôi khi có những thứ ta nhận được mà không giống như kỳ vọng, hãy chấp nhận nó như một phần của cuộc sống, của bài toán xác xuất và của thế giới này.

En ni uầy, tháng 11 cũng đã qua cũng như rất nhiều chuyện đã qua, sau này khi đã già như quả cà chắc rồi lại nghĩ sao có lúc mình lại buồn cười đến thế :D

Thursday, November 26, 2009

Sài Gòn có gì hay không em ?


Đùa chứ mình hay hỏi thế thật, đôi khi có vớ phải em nào nóng nảy em ấy lại bảo "Ơ cái ông này vô duyên..." đến khi mình hỏi lại "thế hay ở chỗ nào ?" thì lại có vẻ suy tư :D

Ở lâu thì mình cũng công nhận SG có nhiều cái hay hay
Đầu tiên là đồ ăn rất nhiều, Tây Tàu đủ cả, mà quả thực rẻ hơn so với Hà Nội nên ăn uống trong này cũng dễ. Hiềm một nỗi dân SG nấu ăn toàn cho đường và tiêu. Mình thì lại tởn hai thứ này, thế có chán không kia chứ.Hồi chưa vào đây nghe quảng cáo đồ Tàu rất ngon, mình vào ăn thử từ ngoài vỉa hè cho tới nhà hàng thì rút ra một kết luận là "Đừng nghe những gì con gái nói" :)). Bạn nào xì goong có nghe thì đừng nhảy dựng lên, quả thực từ xưa tới giờ tớ chỉ thấy món canh cua với cà pháo của mẹ tớ là ngon thôi :D
Nhớ có lần trước khi về nhà hỏi một bác "Đặc sản SG là gì hả bác" - ý mình hỏi để mua về làm quà, thế mà bác ý suy nghĩ rõ đăm chiêu rồi cho mình cái đáp án rõ khủng "Đặc sản SG là ăn chơi cháu ah" :)). Uh có khi đúng thật, dân SG ăn chơi không sợ mưa rơi, chắc di sản của các đồng chí Mỹ để lại với phương trâm "tiêu hết mai kiếm tiếp" hoặc "tiêu đã làm sau". Có một lần bốc phét với một bác xích lô gần nhà mình hỏi là
"Một ngày bác kiếm được bao nhiêu tiền"
- Hên xui, có lúc được vài trăm, có hôm 5 ngàn cũng chẳng có.
Ôi mình ngưỡng mộ, vài trăm, có khi cao hơn cả thằng sv mới ra trường đi làm như mình. Thế chắc bác phải giàu lắm nhỉ
- Ôi dào, ngày nào chả nhậu, chả giữ lại đồng nào cả
Mình dân bắc kỳ nên lo xa
- Thế bác không dành dụm lúc ốm đau hoặc cho con cái ah
- Chậc, lúc đó vay mướn sau. Con cái nó không nuôi cha mẹ thì thôi, cớ gì bắt mình lo cho nó
Hì, phải nói mình thấy bác rất thật thà nhé, hơi bị quý đấy.
Phải công nhận về cuộc sống thì SG dễ sống hơn HN nhiều, dân SG chi tiêu cũng bạo mà không căn cơ như người bắc, có lẽ vì thế mà họ sống phóng khoáng hơn nhiều. Có điều mình thấy các bạn SG chơi cứ thế quái nào ấy, cảm giác cứ xôi thịt, chả thấy nhẹ nhàng tinh tế gì cả. Cứ thẳng đuột mới bó tay chứ.
Nói chuyện các đồng chí từ già với trẻ mười người thì tới 8,9 người bất mãn chế độ. Mình không bàn việc này, chỉ cảm giác có lẽ thời trước giải phóng những người đó sống thoải mái hơn bây giờ nên mới bất mãn như vậy. Trước đây còn nghe nói những người làm ở tiệm giặt là, hồi trước giải phóng, mỗi năm chỉ cần nhặt tiền trong áo lính cũng đủ xây được cái nhà bốn tầng. Than ôi, thời oanh liệt nay còn đâu :D

Thực ra mình thấy yêu nhất ở SG là con sông, dạo gần đây sống gần nó mới phát hiện ra. Sông thì cũng bình thường thôi, không thấy hoành tráng bằng sông Hồng nhưng có chút đặc biệt là trên sông lúc nào cũng có Lục Bình trôi, sông Hồng chỉ cuộn một màu đỏ. Kể ra mình không có khiếu chứ không làm mịa nó bài thơ rồi đấy. Mùi sông nước thì hình như chỗ nào cũng thế, mỗi lần ra sông thì cái cảm giác không lẫn vào đâu được.

Dân SG rất thích uống cafe, mình thành thật là mình không thích lắm. Cái văn hóa này đi đâu cũng gặp, cứ có chuyện gì không nói trong nhà được, không nói ở trường được, không nói trong công sở được, nói được ở quán cafe hị hị. Mình chả biết uống nên không biết đánh giá thế nào. Một lần đi chơi với thầy vào cái quán khỉ gì ở Hàn Thuyên, mình lướt cái manu rồi gọi một ly capuchino (lúc đó vì đang nghĩ đến nàng Khinh vũ phi dương trong Lần đầu thân mật của Thái Trí Hằng) cũng muốn xem nàng ấy sao lại thích cafe này. Thế mà thầy nở tương ngay một câu, "đó là cafe dở nhất SG đấy em ah" Thầy trước không nói, sau không nói, đợi bưng ra mới nói. Bó chiếu!

Mà cảm giác dân SG hiền hơn dân HN thì phải. Thế này nhé nếu đi có đâm xe thì không thấy xông vào nhau ngay mà cũng từ tốn rồi ai đi đương nấy, lô cốt thì mọc đầy giữa đường chiều nào về cũng kẹt xe mà chả ai ý kiến gì mấy. Những cái đó mà ở Hà Nội là mệt với quần chúng cách mạng rồi đấy. Giao thông ở đây cũng lộn xộn hơn Hà Nội, HN đi tới ngã tư gặp đèn đỏ thì không được rẽ phải trừ khi có biển báo cho phép, còn SG thì ngã tư là rẽ phải ok hết :))
Sẽ hơi thiếu xót nếu không nói về các cô gái SG, mình gặp không nhiều, lớp học trăm thằng thì đếm được 6 cô, mà chỉ một cô là dân SG gốc. Trước đây cứ nghĩ là các cô trong này đen lắm, hầm hố lắm (là bị phụ huynh và các nàng ngoài kia tuyên truyền cho thế) nhưng vào thì thấy không đến nỗi nào, nhiều em rõ trắng là đằng khác. Ơ nhưng mình thừa nhận là con gái ngoài bắc xinh hơn hì hì.

Ôi thế mà cũng dài phết nhỉ, cứ tưởng SG chả có gì để nói kia. SG có gì hay không em ? câu này chưa hỏi thầy, chưa hỏi chú Giao một trong những số ít người mà mình biết đã chứng kiến sự thay đổi giữa hai thời kỳ lịch sử. Để hôm nào gặp hai vị đó rồi sẽ bốc phét tiếp :D

Mùa hoa cải


Đã gần cuối tháng 11, mùa hoa cải nở rộ đã về, Hà Nội, nhớ nhiều thứ phết. Hoa cải nở rộ ven sông Hồng, bên Phù Đổng - Gia Lâm. Lang thang trên mạng kiếm được cái hình một em nhìn rất hay và một bài thơ
Mùa Hoa Cải
Nghiêm Thị Hằng,

Có một mùa hoa cải
Nở vàng bên bến sông
Em đương thì con gái
Ðợi tôi chưa lấy chồng.

Tôi rụt rè không dám
Hái một bông cải ngồng
Sợ làm con bướm trắng
Giật mình bay sang sông.

Qua bao mùa hoa cải
Chỉ mình tôi biết thôi
Mình tôi không dám hái
Hoa cải bay về trời .

Bâng khuâng chiều làng bãi
Không còn hoa cải ngồng
Ai xui tôi trở lại
Ngày em đi lấy chồng.

Tôi lại gieo hạt cải
Lại âm thầm đợi mong
Có một người con gái
Ðợi tôi chưa lấy chồng

Tuesday, November 3, 2009

Một ngày tháng 11


Đã tháng 11 rồi, băn khoăn không biết là Đông đến chưa, Hà Nội đã lạnh chưa. Sài Gòn chỉ có hai mùa mưa nắng,làm mình từ lâu đã quên mất khái niệm "lạnh" mất rồi.
Hôm qua An hỏi mình bản nhạc kỷ niệm "Un dia de Noviembre - Một ngày tháng 11" làm mình chợt nhớ tới cây guitar, ngày xưa vẫn rất thích bài này, nghe rất tĩnh lặng, sâu lắng, gợi nhớ thời gian.
Tháng 11, tháng của công việc, học hành, nó chỉ là tháng của những gì thường nhật, bình dị. Giờ lại muốn ngồi cafe ven đường nhìn dòng người qua lại. Nhớ tới một người nhưng mà xa quá. Thời gian rồi sẽ qua mau phải không nhỉ !