Tuesday, March 30, 2010

Đời sinh viên có thanh Đồ Long Đao...


Giật title cho vui chứ thực ra là "Đời sinh viên có cây đàn guitar", nghe chị Mỹ Tâm hát rứa :D

Vừa đọc lại "Bắt trẻ đồng xanh", tự nhiên lại nhớ mấy cái chuyện ở trường cũ năm nào. Trường tôi cũng là trường Tự Nhiên, tự nhiên như ruồi.

Phải nói rằng tôi không đặc biệt yêu quý thầy cô nào hồi học ĐH, toàn là các giáo sư khả kính, ngày ngày tới giảng đường dạy trên bảng, ở dưới có đứa ngủ lăn lóc nhưng không sao cả, miễn đừng làm ồn. Giờ Lý tôi hay trốn tiết, nhưng chả phải mình tôi, lớp 100 đứa thì có khoảng 20 đứa ngồi học cho tới hết tiết, thầy dạy Lý chuyển từ khoa Triết sang, dạy là đọc giáo trình từ đầu tới cuối, sau đó là bàn chuyện Kinh Dịch, học khoa học mà bàn Kinh Dịch là đúng rồi, chuẩn không cần chỉnh.


Tôi trốn học đi đâu nhỉ, đại khái là có lúc lên căng tin ngồi vắt vẻo uống trà đá nghiền ngẩm "cổ thư", tôi cứ gọi thế cho oách chứ thực ra là mấy cuốn tiểu thuyết võ hiệp Kim Dung, thầy giám thị thi thoảng vẫn lượn khắp ngoài hành lang, tôi bảo thầy có lối khinh công quỷ dị khôn lường, tóm được thằng nào là thằng đó hao tổn mười năm công lực, sau này tôi đọc được một đoạn thơ chế, chắc là nói về lối khinh công của thầy là:

Người thầy bay thấp thì cao
Bay cao thì thấp bay vừa thì...thôi!

Trong giờ học vẫn nhớ những phát ngôn bất hủ của các thầy, ví như giờ học Hóa, bọn tôi học Cơ học lượng tử, học cho biết là có một môn như thế thôi chứ không chuyên sâu thành ra mấy cái phương trình hàm sóng này nọ rồi hệ thức bất định chỉ nhìn công thức là ngán ngẩm, có vài thằng chắc chịu không được nên dơ tay đòi thầy giải thích, thầy cũng hồn nhiên "Các anh không cần biết làm gì, làm toán cứ thay công thức cho tôi, tôi có giảng các anh cũng chẳng hiểu" - choáng tập 1 :D. Cuối giờ thầy cười hiền từ "Các anh cứ học cho tốt, sau này có khi phải học nữa, chứ trình độ ĐH thực ra mới gọi là xóa mù" - Choáng tập 2 :D. Sau này bọn tôi phải học một môn gọi là "Giáo dục học đại cương", thực ra là học cũng hay, nhưng cô giáo dạy thì có 30 phút là chép bài, thời gian còn lại là cô kể về gia đình cô, khen chồng sau đó khen con rồi tự khen mình, nó đi thành vòng tròn thế. Nói chung là bọn tôi vui vẻ nhưng phải công nhận là cứ choáng hết tập này tới tập khác :D

Bây giờ có hỏi bọn sinh viên ghét lên chỗ nào nhất trong trường tôi chắc chắn là cã lũ chúng nó đều bầu cho Phòng Đào Tạo, cái nơi bí hiểm đầy quyền lực đó làm thằng sinh viên ngổ ngáo nhất cũng nhũn như chi chi, lơ tơ mơ là rách việc lắm. Ở những nơi hành chính này mà bọn tôi vẫn hay gọi đùa là Hành nhau là Chính này có nhiều chuyện bi hài. Sinh viên vào đây là đi xin dấu, xin xác nhận, xin giấy tờ, mà phàm đi xin là phải nhỏ nhẹ, có bị quát cũng phải im lặng không là toi ngay. Chả mấy đứa đi ra khỏi cái phòng đó mà cười tươi như hoa được, hoặc nếu thấy có ai cười bọn tôi thống nhất với nhau rằng "Thằng này hỏng thật rồi", tôi cũng một lần sống dở chết dở vì cái thẻ sinh viên ở đấy, nhưng giờ nghĩ lại nó lại thành kỹ niệm ngọt ngào ra phết.

Hôm tết vừa rồi, hẹn bạn LH ở cổng trường cũ, trong khi chờ thì cũng tranh thủ ngắm lại phát, vui phết vì trường vẫn như xưa, các thầy cô chắc vẫn thế, cứ tủm tỉm cười là "Ôi mình đã từng ở đây, cũng từng trốn học, rồi chạy thoát khỏi thầy giám thị ở chỗ kia, gào rú ở cái hành làng kia....ha ha ha"

***

Tôi có một thằng bạn thân học bên trường Nông Nghiệp, trường nằm ở ngoại thành, đi qua Trâu Quỳ, thi thoảng cũng hay sang đó chơi. Sinh viên thì chỉ thích cái gì đó vui, mà vui nhất là bỉ được thằng khác, tôi thì lúc nào cũng có cái giọng lượn lẹo chả ai bằng, sang đó cứ trêu bảo "Anh trên trung ương về thăm", "không biết tình các chú Tá Điền thế nào :D", bạn tôi cũng hiền, gặp thằng nóng máu chắc tôi ăn vài đòn Hàng Long thập bát chưởng rồi.

Nhớ có một lần sang thăm nó, đi xe buýt sang rất tiện, ngồi trên xe có một bác ngồi cách tôi một ghế, khi mà đám sinh viên lên đã đông đủ và xe bắt đầu chuyển bánh là bác lôi điện thoại ra, ngày đó có điện thoại di cbn động là oách lắm nhé, bác nói tiếng Anh và cố gào lên thật to cho mọi người nghe cái gì mà "Y ết sơ...bôn sơ...", có hai chữ đó thôi. Nói xong thì quay ra nhìn xung quanh...oai phải biết hi hi. Tôi thì cứ gọi là cười ngặt nghẻo, cười là vì hai cái câu bác nói là làm "tớ cho người ta" không hiểu là oai cái chó mèo gà lợn gì :))

Tôi có một thằng bạn thân khác học bên Xây Dựng, sinh viên vẫn đùa nhau khi bàn về nhan sắc các cô trong trường là "Gái Bách Khoa, ma Xây Dựng", tôi sang trường nó đúng một lần, dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng khi đứng trước cái nhà A2, cái chỗ cầu thang, nơi dán hình các học sinh tiêu biểu của trường thật là đến giờ tôi vẫn còn bàng hoàng, không hiểu tạo hóa có thực là trêu người không khi tạc ra các cô ấy như thế, có khi tôi không gọi là các cô nữa vì hơi nghi ngờ, có mỗi cái tên có vẻ là nữ thôi. Sau này thằng bạn tôi bảo là "Trường tao có mấy đứa xấu thôi, còn lại là...cực xấu". Nói chung tôi không hề phản đối nó và cũng thêm vào là "Tự cổ hồng nhan đa bạc phận, con gái trường mày muôn năm tuổi", đó là chân lý không bao giờ thay đổi được.

Có một bài thơ tôi đọc trên báo HHT từ lâu lắm rồi, chế lại bài Câu Cá của cụ Nguyễn Khuyến, nó như này:

Xoong rau lạnh lẽo nước trong veo
Một miếng thịt heo bé tẻo teo
Nước mắm mỗi bàn thêm một tí
Nồi cơm một tẹo đã hết veo
Tầng cháy đen xì ăn đắng ngắt
Ngó vào nồi nước còn mỗi teo

Bụng đói ôn bài lâu chẳng được
Cá đâu thơm lựng...gió đưa vèo.

Thế nên có cái chuyện thằng em hỏi thằng Anh đi học Đh về là "Học ĐH có thú vị không anh giai ?"
- Rất thú vị, ngay trong bữa cơm cũng có rất nhiều điều để học
- ?
- Này nhé, miếng thịt là một mặt phẳng trong đó phần thịt nạc là một chất điểm, còn canh thì đích thị là nước...nguyên chất
-!!!
Ai là Sinh viên chắc cũng vài lần ăn cơm bụi hoặc cơm kí túc xá, vui, ồn ào, và cơm thườngkhông ngon. Tôi thích ăn cơm bên trường Y, bên đó rẻ , ngon lành và làm sạch sẽ. Chắc cái bệnh bác sỹ sợ vi trùng nó lan sang cả hàng cơm nên mới được thế.
Bên đó tôi cũng một người bạn nữ tên là Quý, bạn bị yếu tim nhưng lại đâm đầu vào cái trường đầy khổ sở này. Năm đầu bạn đi thực tập mổ ...chó. Mổ xong các bạn nhìn thầy cười tươi đầy hy vọng
- Thầyyyyy (giọng nũng nịu lừa đảo), giờ làm thế nào thầy ;))
- À bọn tôi hưởng phần xác còn các anh chị hưởng phần hồn :))

...
Kể cái chuyện thời sinh viên biết bao giờ cho nó hết, thôi tạm thế đã, lúc khác kể tiếp :D Cái này có tí liên quan tới bài trên :)

7 comments:

  1. Haha thích cái đoạn mổ chó ghê, anh viết tiếp đi, đọc thú vị quá.

    ReplyDelete
  2. Sau chuyện mổ chó đó bọn sv Y được làm quen với xác thật, nghe nói là cái xác đó để lại từ năm 1946 gì đấy, ngâm trong phóc môn từ đó đến giờ. Sau khi vào phòng thì có một chú hét toáng lên và quả quyết rằng cái xác này không thể là từ năm 1946, thầy và đám còn lại còn đang ngơ ngác thì chú kia mới bảo "Năm 1946 làm gì có mốt đầu đinh :D"

    ReplyDelete
  3. An thích đọc mấy cái kiểu này thì đây
    http://ngohuythanh.blogspot.com/2009/06/hoi-ky-k46a-dh-khtn.html
    thời sinh viên của anh đấy :)

    ReplyDelete
  4. Kỷ niệm sinh viên bao giờ cũng rất vui, rất đáng để viết, và rất đáng để đọc.
    Em try này thú vị quá.

    ReplyDelete
  5. Lana:
    Ai cũng có một thời mà :)

    ReplyDelete
  6. mày có khiếu lắm đấy ku ah...kakaka...fải đến vỡ bụng mất...

    ReplyDelete
  7. Mày mà còn sáng tạo tiếng Việt nữa là thôi khỏi còm nhé :)

    ReplyDelete