Thursday, April 8, 2010

Nếu có ước muốn trong cuộc đời này


Dạo này toàn kể chuyện cũ, chuyện cũ nên thành ra không mới vì ai cũng từng trãi qua những năm tháng đó, nếu không có lẽ chúng ta đã mất đi một trong những quảng thời gian đẹp nhất trong đời một con người, ai đã sắp bước vào ngưỡng cửagiảng đường, đang ngồi trên giảng đường hoặc sắp bước qua các thầy cô bước vào cuộc sống sẽ biết trân trọng những gì mình đã có để rồi mai sau khi chúng ta trưởng thành, nghĩ đến nó như một hoài niềm đầy âu yếm của tuổi trẻ mà như một bài hát:

"Nếu có ước muốn trong cuộc đời này
Hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại
Cho bao khát vọng, đam mê cháy bỏng sẽ còn mãi trong tim mọi người
Để tình yêu, ước mơ mãi không phai ..."

Tôi như bao người khác, trải qua quãng đời sinh viên đầy niềm vui và thi thoảng cũng có những khoảng lặng để nhìn lại mình va những người xung quanh để hiểu bản thân và biết yêu quý những gì mà bạn bè, thầy cô đã dành cho mình.

Về cuộc sống

Chúng tôi gặp nhau từ khắp các nẻo chân trời về ngồi chung một bàn, có đứa sinh ra và lớn lên giữa lòng Hà Nội, có đưa quê tận Bắc Giang, rồi Hải Phòng, Thanh Hóa, Nghệ An, Quảng Bình, Quảng Trị....gặp nhau trước lạ sau quen, tuổi trẻ chúng tôi chả mất tới 5 phút để làm quen nhưng thực sự hiểu được nhau có khi cần cả một đời người.

Cuộc sống hồi đó ai cũng vất vả cả, tôi may mắn hơn mọi người vì cha mẹ đủ lo cho tôi sống một mình, xung quanh lại có nhiều họ hàng nên không có gì phải lo lắng cả. Nhưng còn bạn tôi, đa phần là từ những vùng quê đi lên, thuê nhà chung , chia sẻ tiền trọ, tiền cơm và cả tiếng cười . Tôi nhớ rằng nhóm chúng tôi có hơn 10 đứa, thuê hai cái nhà cạnh nhau ở giữa một cánh đồng, bên cạnh là một nhà máy sản xuất quân trang cho quân đội, tôi không biết nó hoạt động thế nào vì lúc nào cũng thấy nó im lìm. Nhưng không vì vậy mà cuộc sống của chúng tôi vô vị, tôi không ở chung vơi bạn mình, nhưng lúc nào cũng ở bên nhà các bạn bàn những chuyện "hoành tráng" khiến cho chỗ bạn tôi lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười.

Có đêm chúng tôi thức tới 3h sáng chỉ để cãi nhau xem Mỹ có đánh Việt Nam nữa hay không, nếu đánh thì làm gì, có nên dẫn người yêu bỏ trốn không...mệt rồi ngủ lúc nào không biết, đến khi tỉnh dậy thấy trời trong xanh, nắng mai rộn rã thì thằng nào cũng tặc lưỡi "Đánh đấm gì, trời đẹp thế này, hòa bình cho toàn thế giới" :D

Ăn uống là cái đơn giản nhất của sinh viên, một nồi cơm nhỏ, một chút canh cải và chút thức ăn mặn, tôi ngồi ăn với bạn mà rất vui , cơm chưa bao giờ ngon đến thế. Khi rảnh rỗi bọn tôi ngồi nói chuyện, sinh viên thì nói những chuyện gì, chuyện học hành thì ít chuyện gái gú thì nhiều, chuyện quê, chuyện gia đình, chuyện tình yêu và cả...bỉ nhau nữa.

Ví như bạn Dũng Tá Điền (chuyên gia cơm nước cho cả nhà, hiền như cục đất) bạn ấy kể rằng, về quê, đi chơi với một em cùng quê, lúc về chia tay thì mắt nàng lúng liếng, tay chàng run run, rồi hôn nhau.... thế nào ngã vào bờ rào làm sập cả bờ rào nhà người ta, chó lùa chạy gần chết.
Mọi người đừng cười, đoạn chó lùa là tôi nghe xong thêm thắt vào cho nó ly kỳ chứ thực ra không có, nhưng chuyện cái bờ rào đổ là thật, bạn nào yêu bạn Dũng phải cẩn thận.

Có một lần, đi chơi về, như cái giọng thằng bạn tôi "Chán chả buồn chết" tôi quay sang Giáo Sư (biệt danh một thằng trong lớp) bảo, GS này, hôm nay có một thằng chửi em
- Thằng nào ?
- Bạn thăng Huy,nó bảo em dốt, dở, hâm, xấu giai, không gái nào yêu...
- Mày gọi nó đên đây, tao cho nó một trận
- GS đừng nóng, em bỏ qua cho nó, tính em đầy lòng vị tha mà, em chỉ cú mỗi câu cuối nó nói
- ???
- Em chả hơn éo gì GS cả.
- Đcm :))

Bọn tôi thi thoảng cũng bày vẽ tiệc tùng linh đình, chả lý do gì cả, lâu lâu làm một buổi tự nấu chứ ra nhà hàng thì tiền đâu ra. Nhưng đã đánh chén thì lúc nào cũng phải có lý do và phần tuyên bố lý do trước khi cụng ly là của Giáo Sư, lý do nhiều khi nghe rất củ chuối như chào mừng ..kỳ thi hay chào mừng cái mụn ở mông thằng Cường...vv. Nói sao cho bọn tôi lăn ra cười là được.
Kẻ không uống được rượu bia như tôi cũng khổ, nhưng tôi không muốn thấy mình say nên biết chừng nào thì thôi, còn bạn tôi thì cứ phải uống cho hết mới thôi, mà hết rồi là hay lải nhải vớ vẩn. Ngày đó mà hiện đại như bây giờ, có cái mp3 thu âm được thì chắc thu âm xong vác về nghe đảm bảo hay hơn cải lương bây giờ.
Chú Tuấn là một điển hình, chú quá chén, cãi nhau từ chuyện gái thế nào chú bổ vào một câu "Cái hạt lạc này, luộc lên, để ba ngày sau vẫn trồng được..." bọn tôi cố nín cười vì biết cười là nó nổi điên ngày :))

Ký túc xá

Ký túc xá mỗi chiều thứ 7 cả lũ bọn tôi vẫn kéo nhau vào chơi, các bạn gái trong lớp ở trong này khá nhiều, các bạn không ở hết một phòng mà là nhiều phòng và ở nhiều tầng khác nhau, bọn tôi hành quân đi đến đâu là ầm ầm đến đấy. Có một lần hỏi phòng bạn, Giáo sư lấp ló ngoài cửa, lão ấy thò có mỗi cái đầu vào làm mất hết cả nhuệ khí của anh em, tôi ngứa mắt quá dơ chân đạp một cái văng vào trong phòng rồi co cẳng chạy, nhìn lão ấy đuổi theo tôi mà cã cái kí túc cười bò ra.

Mọi người thắc mắc vào KTX làm gì, tôi nói thẳng luôn, vào tán gái chứ làm gì, thăm bạn là chính nhưng tán gái mới là chủ yếu. Bụt chùa nhà thường không thiêng nên các bạn tôi thường tấn công bạn của bạn, mà mấy thằng này nhát, để cho dễ toàn gọi là chị, thằng Tuyên nó nói một câu rất "triết" là "chị chị em em, mon men bà xã" hé hé hé, có đứa còn gọi là mẹ, tôi thì thầm với GS là "này, em cũng khát sữa lắm", thể nào mà cái mồm lão ấy cứ bô bô rõ to, bảo mẹ mày cho bú đê , đến khi thấy cả phòng nghiêng ngã lão ấy như muốn chui xuống đất =)).

Bạn tôi, học bên xây dựng có lần đi KTX cùng bạn thăm một em kể về kỷ niệm thương đau của mình rằng vừa đến chân cầu thang thì cả lũ bị dội một xô nước từ trên tầng 4 xuống, mấy thằng chạy lên vào phòng chửi ầm ỉ hết cả lên, thực là chẳng thương hoa tiếc ngọc gì cả, còn các nàng thì cứ mỉm cười nhơn nhơn không nói gì cả. Lúc sau các bạn xuống thì lĩnh thêm một xô nước nữa =)), lần này thì các bạn chả còn tâm trí đâu mà chửi nữa, hạ hỏa đi về :D

Tình Yêu

Tình yêu sinh viên đẹp và lãng mạn những năm đầu, rất thực tế vào những năm cuối và khi ra trường. Đó là điều tôi nghiệm ra khi chứng kiến bạn mình yêu. Lớp tôi gần 100 người, xác xuất yêu nhau là 3, 4%, tức là đã có vài đôi yêu nhau lúc học, nhưng ra trường thì cưới nhau mới chỉ có 2. Bọn tôi dĩ nhiên hay để ý nhau từng tí một nên mọi hành động khó qua mắt lắm, có lúc chúng tôi cứ rúc rích cưới ở dưới lớp vì có một anh cứ đòi nắm tay một em dưới gầm bàn, tình yêu từ cái nắm tay ở gầm bàn :D

Nhà bọn tôi có hai đứa cùng quê với nhau, cách nhau cũng không xa là Dũng tá điền và Thắng cong, vào năm học hai chàng đều thích một em trong lớp, Dũng hiền lành ít nói thành ra trâu chậm để Thắng cong nhanh chân cua được bạn Hương, tình yêu đó kéo dài và đẹp đẽ suốt 4 năm ĐH, khi ra trường bọn tôi bặt tin nhau cho đên khi nhận được thiệp mời đám cưới giữa Dũng và Hương. Tôi nghe tin mà cứ đứng cười, bảo với bạn là "mày còn nhớ môn cơ học chất khí không ?, người ta không quan tâm các bước trung gian mà chỉ quan tâm tới kết quả cuối cùng thôi", vậy là bạn Dũng trâu tuy chậm nhưng lại uống nước trong :D Nhỉ

Có một lần cũng khá là buồn cười, GS dẫn tôi tới phòng trọ của một em cùng quê tên là Thơm, hi hi nghe tên tôi thấy nó hơi quê đã buồn cười rồi nhưng phải nói là em ấy rất xinh. GS có vẻ thích lắm, em xinh thế kia mà, lúc về nhà có hỏi ý kiến tôi, tôi đùa đùa chê đủ điều làm lão ấy nãn. Được ít thời gian tôi hỏi lại tình hình tiến triển thế nào thì lão ấy nói" Mày chê chân nhiều lông với da đen thì bố tán làm đ..éo gì nữa" =)). Thực ra tôi biết thừa là lão không tán được :))

Đến giờ tôi biết rằng trong lớp còn nhiều bạn thích nhau, nhưng có lẽ là lệch pha hoặc số trời nó thế nên các bạn chả đến được ga cuối nhưng chẳng sao cả, ai rồi cũng sẽ ổn cả thôi.

Chuyện buồn

Đời sinh viên nhiều niềm vui nhưng cũng không hiếm nỗi buồn, buồn thì không nên nói nhưng phải nhớ để thấm thía và hiểu rằng cuộc sống nó vốn thế, không có gì tốt đẹp mãi. Tôi kể ra một chuyện buồn nhất nhưng cũng là một bài học cho những vô ý nhỏ nhoi có thể gây ra nỗi đau như thế nào.

Một buổi sáng, hai đứa bạn tôi lấy xe máy chở nhau đi ra ngoài chơi, lúc về khi rẽ vào một ngõ, vì hai thằng mãi nói chuyện chả nhìn nên không thấy một bà cụ đang lao ra và bà bị ngoắc vào xe rồi bị kéo va chạm mạnh xuống đất. Tuổi già sức yếu, bạn tôi đưa vội tới viện nhưng không qua khỏi. Thời gian đấy mới thật mệt mỏi, gia đình bạn may cũng biết chạy trọt đủ đường, thêm cái lý lịch tốt mà không bị truy cứu trách nhiệm hình sự. Dù rằng bên bị hại cũng đã mất đi một người mẹ, một người bà, nhưng rồi họ cũng không kiện cáo gì thêm nữa. Tôi thấy tiếc cho bạn và cho cả bên kia. Không biết bạn giờ thế nào, có còn nhớ gì về những ngày đó hay không, nhưng tôi thì vẫn nhớ như in cái lúc tôi chạy vội vào bệnh viện và nhìn thấy bạn với khuôn mặt thất thần ở đó. Tôi cũng chỉ hỏi han vài câu xem tình hình thế nào rồi ngồi cùng bạn chờ đợi và chờ đợi. Thời gian lúc đó sao mà chậm đến thế.

Cuộc sống quả là rất đáng quý!

Ước mơ

Ai mà chả có ước mơ, bạn tôi ước mơ ra trường có công việc ở thành phố đỡ phải về quê, hoặc sẽ đi đâu đó và kiếm thật nhiều tiền. Có đứa đơn giản là chỉ thích trở thành thợ nhiếp ảnh, kể cũng hay nhỉ.Tôi cũng từng mơ mình giỏi giang như bác sý Kijuto như trong truyện tranh của Tezuka, hoặc có thề giàu như bác Bill chẳng hạn, mơ không bị đánh thuế nên có gì mà không dám mơ. Giờ đây tôi không mơ những thứ như thế, tôi chỉ mong một gia đình yên ổn và nói như trong truyện cổ tích là Happyly ever after :D, các bạn cũng thế nhé, hy vọng ai cũng sẽ, đang và mãi mãi như vậy.

Nếu có ước muốn trong cuộc đời này
Hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại
Bên nhau tháng ngày, cho nhau những hoài niệm
Để nụ cười còn mãi lắng trên hàng mi
Trên bờ môi và trong những kỷ niệm xưa.

5 comments:

  1. Đọc bài này ai cũng sẽ nhớ về quãng đời đẹp nhất của mình bạn ạ.
    Thời SV, với tất cả những vui, buồn, những trò nghịch ngợm, ngang tàng, những thiếu thốn, ký túc xá, tình yêu SV, những ước mơ... luôn là quãng đời đầy ắp ký ức mà ai cũng muốn một lần 'quay trở lại'.
    Cảm ơn rất nhiều về những chia sẻ rất đẹp.

    ReplyDelete
  2. Đang chờ Real đá với Barca, đọc entry này của cậu, chợt thấy nhớ về 1 thời trai trẻ. Chắc đi ngủ luôn quá !

    ReplyDelete
  3. "chia tay nhé rồi ngày vui ta gặp lại nhau" :P

    bạn hiền, mừng vì những năm tháng đầu đời SV ở trường TN để lại trong ấy nhiều kỉ niệm... , mà hình như trường KT chẳng mấy khi được nhắc tới..

    ReplyDelete
  4. KT toàn chuyện chả vui vẻ gì bạn ạ! Thực tế như KT chứ không tự nhiên như ruổi :))

    ReplyDelete