Sunday, July 14, 2013

Đêm trong tu viện

 Hai ngày rồi lên chùa. Tôi đi vì cảm thấy cần đi đâu đó yên tĩnh một chút thôi chứ chẳng hiểu tu tập là nghĩa làm sao. Đi trên đường gặp vài chỗ có bờ ruộng lúa vàng, bên bờ xa là tre xanh cao vút mà ngỡ như nhìn thấy tranh Levitan.
 Tu viện là một cái khuôn viên toàn cây cối, rộng quá so với trí tưởng tượng của tôi. Ở nơi xa xôi này thì người ít, đất nhiều là phải rồi. Lần đầu được giảng lý thuyết Thiền mà suy nghĩ lơ mơ thấy nó va chạm với Đạo Lão chan chát, nhưng nghĩ là  tôi đang cần tâm yên nên thôi cứ nghe. Lúc ngồi Thiền được 5 phút gì đó là có Chánh Niệm tập trung lên hơi thở, sau đấy cái Chánh Niệm kia nó chạy đi đâu mất vì tôi bắt đầu để cho đầu óc nghĩ rằng đang là Đạt Ma ngồi Diện Bích rồi lan man sang Ma Kha Chỉ, Dịch Cân Kinh, Đại Lực Kim Cang Chỉ, rồi cười nhớ tới cái đoạn đọc ở đâu đó về Tam Nhập Địa Ngục của Phật "Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục đây?"... Lan man mãi thế tới khi nghe boong một cái thì trở về thực tại, Sư Cô bắt đầu "hát" Kinh, giọng cao vút, lúc lại xuống trầm làm tôi nghĩ tới Opera. Sư Cô giọng hay thật, nếu hát Opera chắc cũng không phải vấn đề lớn.
 Lúc sau là tới giờ tụng kinh và tôi bắt đầu nãn, ra ngoài ngồi nhìn ra vườn cây, việc làm lúc đó là đếm nhịp tiếng gõ khi đọc kinh. Phát hiện ra kinh kệ thế này mà đúng có 6 phách, mà nhấn vào mỗi phách thứ nhất nên chẳng biết quy nó thành 6/8 được không nữa.

Lên chùa vốn không được sát sinh, nhưng xung quanh cây cối nhiều, lại đang mùa mưa nên muỗi cứ gọi là vô thiên lũng. Phản ứng tự nhiên là dùng Phách Không Chưởng tiễn gần năm em đi đầu thai kiếp khác, kèm một vài em cụt vòi, gãy chân>>> khả năng là sẽ không lấy vợ được. Thiện tai, thiện tai: Ta vốn không muốn sát sinh  nhưng bọn mi vì ta mà chết thế nên đồng bọn của bọn mi thi nhau trả thù - Oan oan tương báo thế này biết khi nào mới dứt đây?
Dù sao hồi chiều đứng dưới mưa để chuyển gạo vào chùa với cơn sốt dở từ nhà, và giờ đầu bắt đầu nóng ran lên nên thôi coi như là quả báo nhãn tiền đi.

 Đêm ở đây yên tĩnh, cây cối âm u, côn trùng thi nhau chơi nhạc giao hưởng. Đại chúng ngủ mất tiêu, tôi trằn trọc đi ra đi vào, ngẫm lại coi như là đi Thiền Hành một mình. Cuối cùng vác theo hai cuốn sách đọc hết veo cho tới sáng. Đã sốt và thức cả đêm nên người như đi trên mây. Sáng sau giờ thiền thì cảm thấy mệt lắm rồi, nhìn Sư Cô hiền lành múc đồ ăn cho mọi người làm tôi nghĩ chắc những con người hiền lành bình dị này làm  mình  thích lên chùa, chứ người như tôi thì tu tập được cái gì đâu.
 Mọi người đi Thiền Hành, tôi trơ trọi đứng trong tu viện thênh thang, nhìn đống bồ đoàn tôi cứ đi vòng quanh phát hiện ra gần 80 cái, rồi cái trí tưởng tượng hài hài lại nổi lên, nghĩ rằng mấy cái bồ đoàn này xếp được 2 tiểu La Hán Trận (36 cái một trận) , không xếp được Đại La Hán trận thật là đáng tiếc lắm thay.
Tôi nhìn tượng phật Thích Ca trên cao mỉm cười, nghĩ rằng cụ dù thế nào cũng có gì đấy khiến tôi đồng cảm được, thế nên chặp tay cúi chào một cái.

 Có những điều đọc sách giúp tôi hiểu được rằng tại sao tôn giáo lại được sinh ra và tồn tại đến giờ. Về cớ bản thì triết học và tôn giáo sinh ra để giúp con người có được "Tự do" mà thôi. Nhưng cái "tự do" đấy tôi không cảm được. Lên chùa, nói chuyện với với tăng ni làm tôi dễ cảm nhận hơn. Lúc đứng dưới mưa khênh đồ vào chùa, đứng bên cạnh là một tiểu ni cô đã 22 tuổi, trốn ba mẹ đi tu từ năm 16 tuổi. Nhìn rất hiền lành và hay cười. Tôi hỏi thật lòng rằng tiểu ni cô có cảm thấy hạnh phúc với con đường mình chọn không, ni cô cười rất tươi và bảo rằng là có. Vậy là ổn rồi. Tôi không theo phật, cũng không hiểu đối với những con người như tiểu ni cô này cái hạnh phúc có con cái, và người chông ở bên cạnh có tốt hơn làm một tiểu ni cô không. Điều này chẳng bao giờ biết được vì ta chỉ có thể sống với lựa chọn của mình thôi. 

Đêm không ngủ được, đọc sách xong vẫn chẳng ngủ được nên ra ghế đá ngồi ngắm nhìn bầu trời đêm. Ở thành phố tôi vẫn hay nhìn trời, thường chỉ thấy Trăng, còn ở đây thì ngược lại, chỉ thấy sao. Tôi xem cái sao nào mình nên trở thành, rồi chấm một ngôi: nó nằm xa tít, cách xa những vì sao khác, cũng chẳng sáng lắm và tự hỏi liệu sao đấy lúc này còn sống không. Ánh sáng chiếu tới mắt tôi có thể phải đi cả triệu năm trong vũ trụ và giờ này có lẽ nó đá nguội lạnh trở thành một hố đen, một sao lùn trắng hay sao Neutron rồi cũng nên... Rồi tôi lại nghĩ mình lên chùa làm gì, rồi từ từ vẽ ra đủ thứ bằng trí tưởng tượng: Có thể tôi thích yên tĩnh nhưng cũng là ham vui đi với bạn. Và biết đâu đấy có vị bồ tát nào thấy tôi đơn chiếc mà cứu vợt cuộc đời tôi cũng nên. Tôi phì cười với ý nghĩ này. Sau rồi tôi mơ màng chuyện tình yêu, nghĩ bảo nếu mình yêu một ai đó, nửa đêm bỗng thấy nhớ cô ấy quá liền chạy sang nhà và gọi điện gọi cô ấy ra "Này, anh thấy nhớ em quá, ra đây anh ôm em một cái không anh chết ngay đây này", cô ấy sẽ tức giận và mắng vài câu nhưng vẫn mò ra. Khi tạm biệt xong tôi hi hi bỏ về còn cô ấy nhìn theo với anh mắt vừa giận vừa tức cười.

 Tôi bắt được một anh dễ trũi rất to, to nhất tôi từng thấy. Tôi tạm phong anh chức Đại Tướng. Đại Tướng co chân đầy gai đạp vào ngón tay tôi, giơ cái miệng đầy răng lởm chởm chực cắn tôi trong vô vọng. Tôi ném Đại Tướng vào trong châu hoa và Đại Tướng bay lên và bị bóng đêm nuốt chửng. Chắc Đại Tướng đi tìm tình yêu rồi "May mắn nhé Đại Tướng" là tôi nghĩ thế thôi, chứ nói ra ai còn thức tưởng tôi nói chuyện với ma.
 Sáng ra, sau khi mọi người khất thực xong là tới giờ Pháp Thoại, tôi chuồn ra ghế đá chỗ vắng người tính đọc sách tiếp nhưng mắt tôi bảo là "Mày để tao nhắm lại, rồi thích đọc gì thì đọc" Thế là đành phải chiều nó nằm luôn lên ghế đá ngủ ngon lành. Lúc sau có một Ni Sư đi qua chỉ cho chỗ ngủ có quạt thế là leo lên làm một giấc cho tới tận gần 2h. Dậy rồi đi loanh quanh, nhìn mấy đứa nhỏ chơi đùa vui vẻ thấy cuộc sống thế này là ổn rồi. Tạm các Ni Sư, tạm biệt vài người bạn mới mình về ^^

No comments:

Post a Comment