Saturday, July 24, 2010

Đường mây trắng bay


Có một câu trích dẫn trong tích Phật giáo khi Phật cùng các đệ tử đi khắp nơi "hóa duyên - khất thực" rằng "Đi để mà đi". Tôi ngồi với một ý nghĩ rất buồn cười rằng thế ra Phật ngày đó cũng lãng tử cứ đi đi thế thôi, đâu cần biết tới đâu, cái gì đợi mình phía trước. Tôi cũng biết một người cách đây hơn 30 năm về trước một mình cũng xách cây đàn ra bến xe, nhìn cái xe nào thích thì nhảy lên và cũng không cần biết nó đi về đâu. Người đó bây giờ là Thầy tôi.

Hôm nay đứng gần một trạm xe buyt ở Đà Lạt, trời se se lạnh. Có mấy chuyến xe buýt chạy qua, tôi đếm được hai chuyến về Đơn Dương, tôi muốn bước lên nhưng lần này thì không được, phải hẹn lần sau. Tôi chưa về nơi đó, chỉ biết nơi đó là thị trấn nghèo với mây trời rất xanh, có đập thủy điện Đa Nhim, có căn nhà gỗ xiêu vẹo, cây cầu mà người Nhật xây từ những năm 60 giờ đã xập xệ. Nhưng tất cả điều ấy lại làm lên một vẻ đẹp rất hồn nhiên và đơn giản. Tất cả nó nằm ở đây và hình như trước kia tôi từng mơ về một nơi như thế. Tôi không về đó vì hôm nay đi với bạn, nhưng lần sau tôi muốn đeo ba lô lên vai và một mình khám phá chắc sẽ hay hơn.

*
Hôm qua thời tiết Đà Lạt có nắng đẹp vào buổi sáng sớm, gió trời thổi nhẹ và rất mát. Tôi cảm tưởng mình đang đứng trước một cái máy lạnh khổng lồ của tự nhiên, thú vị là tôi đứng giữa đường nơi có quán cafe và bên trái là chợ Đà Lạt.Tôi và bạn đi tìm chỗ thuê xe nhưng mãi không được, thế là cứ đi. Đi qua những con phố ngoằn nghoèo, những con dốc lên rồi dốc xuống. Nhìn ra xa thấy thung lũng xanh tươi nơi người ta trồng đủ mọi rau củ. Trời nắng rực rỡ, thi thoảng có những cụm mây nhỏ vương vấn bay bay trong gió. Nếu cao thêm tí nữa, với tay được vào mây người ta sẽ nghĩ mình đang sống ở một nơi xa xôi nào đấy mà không phải thực tại.
Đà Lạt gây ấn tượng với tôi ở cái không khí lành lạnh buổi sáng sớm, thung lũng xanh, đỉnh Lang Bian, những con dốc và con đường ngoằn nghoèo quanh núi. Còn lại thì giống như bao nhiêu nơi du lịch nổi tiếng khác mọi thứ bị đô thị hóa và thương mại hóa nhiều quá nên tôi biết mình sẽ chẳng ở nơi này quá hai ngày được. Chuyến đi này cuối cùng cũng chỉ là "Đi để mà đi" thôi.

*
Hôm qua ngồi trên đồi thông nhìn ra hồ Suối Vàng ( cái tên nghe màu mè vãi :) ngắm trâu bên kia hồ và đỉnh Lang Bian, quanh quất còn có ngựa hoang do người dân tộc nuôi, có hai phụ nữ dân tộc tới mời tôi mua quả thông và châu cây cảnh nhỏ. Tôi ngó xuống chân thì thấy những quả thông nhỏ rơi rớt xung quanh. Hai phụ nữ dân tộc chân đi giày lao động, quần áo đơn giản, khuôn mặt đen và có những nếp nhăn dài nhìn thì biết ngay không phải người Kinh, tuy rằng họ vẫn nói tiếng Kinh bình thường. Có ai mới tới họ đều mời mua cây và quả thông nhưng không có ai hứng thú cả. Tôi ngồi nhìn họ rồi bỗng chốc đi ra ven hồ. Bạn nghĩ quanh một cái hồ mà khách du lịch hoặc tụi sinh viên học sinh hay tới chơi sẽ có cái gì ?. Tôi thấy là cái gì cũng có và cả những thứ bất ngờ nhất...đi có một đoạn mà nhìn thấy bao vỏ ny lông khá nhiều, rồi mảnh chai lọ, đồ hộp, gạt tàn thuốc lá và thậm chí cả vỏ BCS...
Bên hồ có mấy người trạc tầm 30 tuổi ngồi câu cá, câu từ sáng sớm tới trưa mà chưa được con nào, họ vẫn kiên nhẫn tiếp tục. Tôi thấy câu cá chỉ hợp khi ta là trẻ con hoặc khi đã về già. Còn như tầm tuổi này người ta có nhiều việc phải làm hơn là câu cá.
Chỗ này rất đẹp nhưng nó đã bớt đẹp đi nhiều rồi.

*
Hôm qua sáng sớm ngồi trên Cafe Galy gì đó, nắng chiếu vào bên tai. Cafe cùng bạn và hai cô gái người Huế. Thế ra những lúc tôi ngồi hóng thế này mới biết rằng Bảo Lộc là xuất phát từ từ của người dân tộc là Blao. Bến Lăng Cô ở Đà Nẵng thực ra nó là nơi chỉ Làng Cò, do chỗ đó cò đậu rất nhiều nhưng do ai đó viết thiếu dấu nên người khác đọc hiểu nhầm thành Lăng Cô, chứ thực ra có cô nào ở đó đâu mà lăng :)

Đối diện hồ Xuân Hương có một nơi giải trí có các trò chơi cho trẻ con, người ta viết tên trò trơi lên một tấm biển to cả tiếng Việt và tiếng Anh, tôi chỉ kịp nhìn thấy trò đầu tiên ghi là "Đua xe" kèm mở ngoặc bên cạnh là "Go -car" là phì cười rồi. Những tấm biển kiểu này tồn tại xuyên thời gian và không thiếu trên đất nước mình. Công nhận là ngôn ngữ sáng tạo thật :P

Đà Lạt lần này chỉ có vậy thôi :)

7 comments:

  1. Tản văn hay quá, hài nhẹ nhàng và rất dễ thương.
    Thích Đà Lạt trong 'đi để mà đi' của bạn.

    ReplyDelete
  2. Dalat luôn có những góc dành riêng cho mỗi người. Và dù rằng đa số là những khoảng dành cho nhiều người nhưng ta vẫn sẽ luôn tìm được “góc của mình” trong đó…

    ReplyDelete
  3. Cách viết của chúng tớ ở đây là: Lang Bian đấy cậu

    ReplyDelete
  4. vâng! đà lạt bây giờ bị đô thị hóa nhiều
    nhưng vẫn còn nhiều góc riêng
    cho một "góc riêng" nào đó...
    bạn thử 1 điều nho nhỏ
    cứ chiều mưa
    đi 1 mình
    vào 1 quán cafe nào đó
    và nghe 1 bài nhạc vàng
    với tất cả cảm xúc của mình...

    ReplyDelete
  5. làm mình thèm đi Đà Lạt quá, đi chỉ để đi và tìm thấy chút gì đó cho riêng mình

    ReplyDelete
  6. Cảm ơn bạn Phúc Ái, mình đã sửa lại :)

    ReplyDelete