Sunday, June 9, 2013

Để được hạnh phúc

[...]

 Khi tôi tới bờ biển với con gái năm tuổi của tôi, Ruya, tôi trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế giới. Người đàn ông hạnh phúc thế giới muốn điều gì nhất? Dĩ nhiên là anh ta muốn được tiếp tục là người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới. Đó là lý do tại sao anh ta biết sự quan trọng khi mỗi lần làm những việc tương tự nhau. Và đó là những gì chúng tôi làm, luôn làm những việc tương tự nhau.


1.   Đầu tiên tôi nói với con gái rằng: Hôm nay chúng ta sẽ đi tới bãi biển và ở đó một thời gian. Sau đấy Ruya cố gắng làm cho thời gian trôi nhanh hơn. Nhưng khái niệm về thời gian của con bé có chút rắc rối. Ví dụ như con bé sẽ đột nhiên đến bên tôi và nói

-        Tới giờ chưa ba?

-        Chưa

-        Liệu có phải còn năm phút nữa?”

-        Không phải, còn những hai tiếng rưỡi nữa kia.

Năm phút sau, con bé có thể sẽ quay lại và hỏi bằng tất cả sự ngây thơ

-        Ba ơi, giờ mình sẽ đi biển chứ?

Hoặc trễ hơn một chút, bằng một giọng nói nũng nịu để lừa tôi, Ruya sẽ hỏi “Giờ mình sẽ đi chứ?”


2.   Thời gian tưởng chừng không bao giờ đến, nhưng rồi nó cũng đến. Ruya giờ đang mặc bộ đồ bơi ngồi trong xe bốn bánh Safa dành cho trẻ em của con bé. Bên trong nó là khăn tắm, đồ bơi, và một túi rơm ngớ ngẩn mà tôi chuyển sang đùi của con bé trước khi tôi kéo xe về phía trước theo cách thông thường.


3.   Chúng tôi đi xuống con hẻm nhỏ lát đá cuội, Ruya mở miệng nói Aaaah như những viên đá cuội kêu lách cách dưới bánh xe, điều này làm tiếng kêu của con bé bị đổi thành Aa – aa- Aaaah. Những hòn đá khiến Ruya hát! Nghe nó, chúng tôi cùng cười.


4.   Đi xuống con đường nhỏ hướng ra biển, khi chúng tôi rời khỏi toa xe bên cạnh để bắt đầu đi xuống bãi biển, Ruya luôn nói rằng “Những tên cướp không bao giờ tới đây”


5.   Chúng tôi nhanh chóng trãi những thứ mang theo lên những hòn đá, cởi đồ và lội ra biển sâu ngập gối. Sau đó tôi nói “Bình tĩnh nhé con, nhưng đừng có lội xa quá nhé. Để ba bơi một vòng và khi ba trở lại chúng ta sẽ cùng chơi. Được chứ? “Được ạ”.


6.    Tôi bơi ra xa, để những suy nghĩ lại phía sau.Khi tôi ngừng lại, tôi nhìn về phía bờ để thấy Ruya trong bộ đồ bơi giờ trông như một vệt đỏ, và tôi cảm thấy tôi yêu con bé biết nhường nào. Tôi thấy buồn cười khi ở vùng nước này khi nhìn con bé đang đi từng bước chập chững gần bờ.


7.    Tôi quay trở lại. Khi tôi tới bờ, chúng tôi bắt đầu chơi: đá; tóe nước; phun nước từ miệng; giả vờ bơi; ném những hòn đá xuống biển; trò chuyện với hang động biết nói; thôi nào, đừng sợ như gà thế, giờ hãy bơi đi con, và  tất cả những trò vui khác của chúng tôi, theo trình tự chúng tôi chơi lại một lần nữa.


8.   - Môi con tím hết rồi, con bị lạnh rồi đấy

      -  Không, con không lạnh

      -   Con lạnh, chúng ta đều nhận ra điều đó

Việc này diễn ra trong một khoảng thời gian, sau khi những tranh cãi kết thúc chúng tôi lên bờ lau khô người và thay đổi đồ bơi cho con bé.


9.   Đột nhiên con bé nhảy khỏi tay tôi và chạy khỏa thân trên bãi biển, vừa chạy vừa cười vang. Tôi cố băng  qua những viên đá trên đôi chân trần, tôi chạy khập khiễng và điều này làm Ruya cười nhiều hơn nữa

“Nhìn đi, ba sẽ đi giày và sẽ bắt được con” Tôi nói.Tôi làm như vậy và con bé hét lên.


10.  Trên đường trở về nhà, trong khi tôi kéo chiếc xe của Ruya, chúng tôi đều mệt và cảm thấy vui vẻ. Chúng tôi nghĩ về cuộc sống, về biển đã ở phía sau chúng tôi và chúng tôi không cần nói một lời nào cả.


No comments:

Post a Comment